75 chương. Đánh giá: 9/10 từ 1 lượt. Mời bạn đón đọc truyện full Manh Sư Tại Thượng của tác giả Phong Dữ Thiên Mạc. Giới Thiệu. Danh Sách Chương. Bình Luận. Chương 1 Tủ truyện. Ba Thanh truyện khởi quay từ 8/2016, mãi đến tháng 9/2017, dự án mới hoàn thành các phân cảnh. Kinh phí sản xuất lên đến 700 triệu NDT (khoảng 2492 tỷ đồng), từng được lên lịch phát sóng vào năm 2018. 1. Tào Phi từ trần, Mạnh Đạt khởi nghĩa 2. Lý Nghiêm khuyên phong cửu tích, Gia Cát Lượng vẫn khiêm nhường 3. So sánh quân lực giữa Ngụy và Thục 4. Có thể với xuất sử biểu, quỷ thần cũng phải khóc than Lời bình của Trần Văn (audio) Phụ chương Quan điểm thực dụng, kế sách tăng cường nội bộ 1. Loi ích cüa xe Phun thuóc trù sâu trong sin xuat nông nghiêp Viêt Nam là mot nuÚc nông nghiêp có khí hâu nhiêt dÚi nóng, âm phù hqp cho nhiêu loai cây luang thvc, rau än lá, cây công nghiêp,. .. và dây cùng là diêu kiên tôt cho các loai côn trùng, sâu bênh phát triên nhanh chóng. Tài liệu "Chiến lược Marketing xuất khẩu sản phẩm cao su thiên nhiên Tổng công ty Cao su Việt Nam" có mã là 303487, file định dạng pdf, có 81 trang, dung lượng file 529 kb.Tài liệu thuộc chuyên mục: Luận văn đồ án > Kinh tế > Quản trị marketing.Tài liệu thuộc loại Bạc. Nội dung Chiến lược Marketing xuất khẩu sản Tóm tắt truyện. 【 Phi lô tiểu thuyết Internet độc nhất vô nhị ký kết tiểu thuyết: Võ hiệp: Sư xuất Thiếu Lâm 】 tỉnh lại sau giấc ngủ, Tiêu tìm xuyên qua đến thế giới võ hiệp, trở thành một tên trong Thiếu Lâm tự tiểu hòa thượng, bắt đầu gặp phải hai hạng FRymSW. Chương 36 Thầy! Cuối cùng tôi cũng được gặp thầy!Thi Nguyệt rời khỏi vòng tay Diệp Phùng, xuyên qua đám đông nhào vào người Hà Tố Nghị, liên tục đấm lên người Liễu Thanh Thủy “Tại sao cô lại ăn hiếp mẹ tôi! Cô là đồ xấu xal”Liễu Thanh Thủy không kiên nhẫn đá chân khiến Thi Nguyệt ngã vào lòng Hà Tố Nghị, châm chọc nói “Đây chính là con gái của cô hả? Chậc chậc, khuôn mặt đúng là xinh đẹp đáng yêu! Nhưng cô lo dạy cho tốt vào, đừng để lớn lên lại giống y như cô, dụ dỗ đàn ông không được còn bị ngủ to bụng! Ha ha hai”“Câm mồm”Giọng Diệp Phùng không lớn, nhưng lạnh lẽo thấu xương, giống như tiếng kêu đến từ địa ngục khiến mọi người không nhịn được rùng mình, muốn cười mà không cười được, bị nghẹn trong cổ Phùng lạnh lẽo nhìn Liễu Thanh Thủy ba giây. Chỉ trong ba giây đó, Liễu Thanh Thủy cảm giác như bị Thần Chết theo dõi, khi anh dời mắt đi, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, bất giác thân thể ướt đẫm mồ hôi!“Em không sao chứ?” Diệp Phùng đau lòng đỡ Hà Tố Nghi đứng dậy. Thấy chồng mình đã đến, Hà Tố Nghỉ tủi thân nhào vào lòng Diệp Phùng.“Hu hu, Diệp Phùng, em không… Em thật sự không ăn gian! Đều là họ vu khống em! Anh phải tin em! Hu hu hu…”Diệp Phùng vỗ về mái tóc của cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng “Anh tin em, anh vẫn luôn †in eml”Cô gái đáng thương này, trong năm năm gian khổ nhất đã gặp đủ loại chỉ trích và nhục nhã, bất cứ hành vi nào cũng sẽ đụng tới dây thần kinh nhạy cảm của lẽ là có chỗ dựa, Hà Tố Nghi rúc vào lòng Diệp Phùng khóc mệt mỏi. Cô lau nước mắt, bế Thi Nguyệt lên, cười xán lạn nhìn Diệp Phùng “Diệp Phùng, nơi này không hoan nghênh em, chúng ta đi thôi.”Thấy cô giả vờ không để bụng, ánh mắt Diệp Phùng càng ngày càng tối đang xem Truyện thiên sư tái xuấtXem thêm Giải Ngữ Văn 9 Tập 1 Chi Tiết, Soạn Văn Lớp 9 Tập 1 Hay Nhất, Ngắn Gọn Lúc này một tiếng đùa cợt trắng trợn vang lên “Hà Tố Nghi, đây chính là người đàn ông cô coi trọng hả? Ăn mặc còn chưa đủ 500 ngàn, không thể không nói ánh mắt của cô thật kém cỏi!”Cô ta nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, cười khẩy “Tôi rất tò mò tại sao anh lại có thể tiến vào tập đoàn Thiên Thần? À, tôi nhớ ra rồi, mấy ngày nay bồn cầu của công ty bị hư, chắc bảo vệ thấy anh ăn mặc kiểu này, tưởng anh là nhân viên thông bồn cầu nên mới cho anh vào chứ gì?”Mọi người cười ầm lên. Diệp Phùng không hề nhúc nhích, nhìn Liễu Thanh Thủy càn rỡ cười to, khẽ híp mắt, đột nhiên nói “Cô nói Tố Nghi gian lận đúng không?”Liễu Thanh Thủy sửng sốt, gật đầu, ngạo mạn nhìn anh “Đúng, chính là tôi nói!”“Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thần là Cao Nhật Túc đúng không?” Diệp Phùng bỗng nói.“Hừ! Tổng giám đốc công ty chúng tôi sở hữu tài sản hàng chục tỷ đô la, còn là khách quen của các tạp chí kinh tế tài chính, biết tên của anh ấy thì có gì là lạ? Anh đừng nói với tôi là loại loser như anh còn quen biết tổng giám đốc của chúng tôi đấy nhé! Ha ha ha ha…”Diệp Phùng cũng nhoẻn miệng cười “Bảy năm trước, tôi từng chỉ bảo Cao Nhật Túc một câu, cho nên mới có tập đoàn Thiên Thần như bây giờ.”Liễu Thanh Thủy sửng sốt, đột nhiên cười phá lên. Chương 3 Cả đất nước đều kinh hãi Đêm nay, bóng đêm thâm trầm sâu thẳm. Một cơn gió lạnh bất thình lình thổi qua khiến bóng đêm tĩnh lặng càng thêm hiu quạnh. Tại chiến trường Đông, bỏ qua thi thể vẫn còn hơi ấm nằm la liệt trên mặt đất, một người vạm vỡ trực tiếp bóp vỡ di động, lệ khí càng nồng nặc. “Truyền mệnh lệnh của tôi, lập tức chỉnh đốn đội ngũ đi theo tôi!” Lúc này, mấy chiếc xe .Jeep chặn trước mặt họ, một gã đàn ông da đen cẩn thận nhìn anh ta “Vương Khinh Lâm, mày giết bao nhiêu {Để sư xuất sơn tương 3 Cả đất nước đều kinh hã người của Dong Binh Đoàn Vemon bọn tao mà muốn bỏ đi sao?” Vương Khinh Lâm lạnh lùng nhìn hẳn ta “Cút!” “Thật quá đáng!” “Cho dù Dong Binh Đoàn Overlord của mày là nhóm lính đánh thuê lớn nhất Đông Phi thì cũng không thể kiêu ngạo như vậy!” “Mày không cho bọn tao một lời giải thích thì đừng hòng rời đi!” Sát khí ngập trời lại bốc lên. “Sát!” Chỉ trong mấy phút, mặt đất lại có thêm thi thể, ba chiếc máy bay võ trang đột ngột bay lên không trung, thẳng tiến thành phố Hướng Dương. Học trò thứ chín của Đế Sư, đội trưởng Dong Binh Đoàn Overlord đã trở về! Thủ đô Đông Ngọc, trong một tòa nhà cổ kính cách di tích kinh thành chỉ có năm mươi mét, một ông lão bỗng đẩy cửa bước ra, không quan tâm hàng loạt quan to hiển quý còn đang cung kính xếp hàng chờ, ngồi lên xe rời đi với tốc độ nhanh nhất. Học trò thứ mười ba của Đế Sư, một trong chín vị quốc y của Đông Ngọc, Thánh Thiên Thủ Tịch Triều Mạnh trở về! Trong hội trường cung điện ở bắc Âu, một người đàn ông trẻ tuổi nho nhã đột nhiên ném quân cờ trong tay, không nói một lời nào, trực tiếp bỏ đi dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số khán giả, từ bỏ ngôi vị quán quân cờ vua thế giới nằm trong tầm tay. Học trò thứ mười bảy của Đế Sư, Kỳ Thánh Hoàng Phúc Định đã trở về! Chính phủ Đông Ngọc, vô số ông lớn đứng đầu đều bị giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ. Mọi người †ề tựu trong phòng họp, liên tục gọi điện thoại, nhìn chằm chằm bóng người có khả năng xuất hiện trong camera. “Báo cáo thủ trưởng, không ổn! Năm vạn tướng sĩ ở biên cương phía bắc không nhận được bất cứ điều lệnh nào, tự tiện rời khỏi khu vực phòng thủ, bao vây quanh thành phố Hướng Dương!” “Báo cáo thủ trưởng, có ba chiếc máy bay chiến đấu không rõ lai lịch xuất hiện trên địa phận không trung nước ta, điều tra cho thấy đây là của Dong Binh Đoàn Overlord, chúng ta có nên ngăn cản hay không? Xin chỉ thị của thủ trưởng!” “Báo cáo thủ trưởng, lấy Thần Tài Hồng Bắc Vương Chính Đăng cầm đầu, một lượng lớn tài chính đang tấn công thành phố Hướng Dương, hiện tại nền kinh tế của thành phố Hướng Dương đều bị rung chuyển.” “Thủ trưởng, mạng lưới internet của thành phố Hướng Dương đều bị tê liệt, phỏng đoán là bị hacker tấn công! Xin chỉ thị!” Từng mệnh lệnh liên tục xuất hiện, một ông lão hoảng sợ nói “Thành phố Hướng Dương? Tất cả đều là thành phố Hướng Dương?” “Tại sao lại đều đối phó với thành phố Hướng Dương nho nhỏ đó?!” “Người đâu! Điều tra cho tôi! Tôi muốn biết rốt cuộc thành phố Hướng Dương đã xảy ra chuyện gì bằng tốc độ nhanh nhất!” “Không cần điều tra… Một ông lão chỉ khoác áo khoác ngồi đằng trước ánh mắt sâu thẳm nói “Chẳng lế các ông còn chưa phát hiện sao? Những người tiến đến thành phố Hướng Dương này bao quát các ngành nghề, thoạt nhìn như không liên quan tới nhau, nhưng lại có một điểm cực kỳ giống nhau.” “Tất cả bọn họ đều là học trò của Đế Sư!” Mọi người nhất thời kinh hãi, trong đầu hiện lên bóng dáng trẻ tuổi. Không quyền không thế, không quan không chức, nhưng trong mắt những người cầm quyền của Đông Ngọc này, không ai dám kinh thường cậu ta! Học trò của Đế Sư có ở khắp thiên hạ. Nhất là ba mươi sáu hiền đồ, nếu hợp sức với nhau thì e rằng cả Đông Ngọc cũng phải kiêng ky ba phần “Chết tiệt! Chẳng phải ba năm trước Diệp Phùng đã ẩn cư ở Truyền Đạo Đường, đóng cửa không ra ngoài, trừ dạy học hoàn toàn không để ý tới thế tục rồi sao?” “Tại sao cậu ta lại đột nhiên xuất hiện tại thành phố Hướng Dương nho nhỏ đó?! “Bây giờ không phải là lúc bàn chuyện này! Học trò của Đế Sư †ề tựu thành phố Hướng Dương, chắc chắn nơi đó đã xảy ra chuyện khó lường.” “Đúng rồi, thống soái biên cương phía bắc Thiết Chinh Nhạc cũng là học trò của Diệp Phùng đúng không?” “Đúng thế, cậu ta đứng thứ năm trong số ba mươi sáu hiền đồ của Diệp Phùng.” “Gọi điện cho Thiết Chinh Nhạc cho tôi!” Chẳng mấy chốc, điện thoại đã nối máy. Cách ống nghe, ông lão vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh tiêu điều từ bên kia. Ông lão không vô nghĩa mà hỏi thẳng “Tướng quân Thiết, Đế Sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàn toàn không cần hỏi nhiều, thành phố Hướng Dương thu hút toàn là học trò của Đế Sư, vậy thì chắc chắn Diệp Phùng đã xảy ra chuyện. Bên kia im lặng một lát rồi nói “Vừa rồi, con gái của thầy suýt nữa bị người khác lấy hết máu. Mà thầy giáo vì cứu con gái đã hôn mê bất tỉnh suốt ba tiếng. Các học trò của thầy là chúng tôi tề tựu ở đây chỉ vì đòi lại công bằng cho vợ con của thầy ấy.” Nghe đến đây, ông lão khẽ run lên, sau đó hoàn toàn nổi giận. Rốt cuộc là kẻ nào lại phạm phải tội nghiệt đáng chết này? Vợ con của Đế Sư sống ở thành phố Hướng Dương vốn nên là chuyện tốt có thể mượn sức Diệp Phùng, nhưng suýt nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, chỉ vì một kẻ vô liêm sỉ nào đó mà đã biến vùng đất ấy thành địa ngục! Ông não không hề nghỉ ngờ, nếu đêm nay Thi Nguyệt bị một chút tổn thương nào thì thành phố Hướng Dương sẽ máu chảy thành sông, nhà nhà để tang! Sau đó, giọng nói lạnh lẽo của Thiết Chinh Nhạc vang lên “Thủ trưởng, tôi khuyên ngài đừng nhúng tay vào chuyện đêm nay. Đêm nay, nhất định phải có kẻ ở thành phố Hướng Dương này trả giá vì lửa giận của thầy tôi. Ngài cũng đừng khuyên tôi, không có thầy ấy thì sẽ không có chiến thần phương bắc Thiết Chinh Nhạc! Cho dù phải vứt bỏ chức vị thống soái biên cương phía bắc, tôi cũng sẽ không rút quân!” Nói xong, anh ta trực tiếp cúp máy. Mọi người đều nghe rõ ràng cuộc đối thoại này. Một người giận tím mặt hét lên “Thiết Chinh Nhạc có ý gì vậy hả? Tự tiện điều động quân lực, cậu ta muốn tạo phản sao?! Thiết ky ở biên cương phía bắc là quân đội của Đông Ngọc, không phải là tư binh của Thiết Chinh Nhạc!” Ông lão lạnh lùng nhìn ông ta “Ông có bản lĩnh như thế, chỉ bằng ông hãy đích thân tới thành phố Hướng Dương trò chuyện với Thiết Chinh Nhạc đi!” Người kia nhất thời á khẩu không trả lời được. Chiến thần phương bắc Thiết Chinh Nhạc chính là người bước lên vô số thây cốt máu tươi, từ trăm vạn binh lính mà xông ra. Trong thiên hạ này trừ Diệp Phùng, ai dám nói chuyện với anh ta? “Vậy… Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” “Ra lệnh cho bên dưới, tất cả lực lượng quân sự chung quanh đều dừng canh gác. Nếu có cần thì dốc hết sức phối hợp với mệnh lệnh của Đế Sư. Diệp Phùng có tư cách để tôi bỏ qua một tòa thành!” Chương 5 Ngạo mạn Thẩm Đặng nhìn lướt qua một vòng, thấy Thi Nguyệt nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhất thời sáng lên, kiêu ngạo chỉ vào cô bé “Thì ra mày ở đây, làm cho bổn thiếu gia tìm vất vả quá! Mấy đứa chúng mày lôi đứa con hoang này đi cho tao! Mẹ kiếp, đêm nay tao hẹn một ngôi sao hạng B, tao phải mau chóng truyền tí máu, chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp nữa chứ!” “Đừng!” Hà Tố Nghi lập tức ôm con gái, đề phòng nhìn họ “Các người muốn làm gì con gái tôi?” Quen nhìn mặt hot girl trên mạng, dung nhan thanh thuần đáng yêu như cô bé hàng xóm của Hà Tố Nghỉ lập tức khiến ánh mắt Thẩm Đặng sáng lên. “Ái chà, không ngờ đứa con hoang này lại có bà mẹ xinh đẹp cỡ này! Con nhóc, đêm nay làm cho bổn thiếu gia sung sướng, có lễ tao sẽ suy xét giữ lại mạng sống cho đứa con hoang này, ha ha ha…” Nói rồi, ánh mắt bỉ ổi của cậu ta nhìn chằm chằm gương mặt Hà Tố Nghị, thò tay ra muốn sờ. Ngay khi cậu ta sắp chạm vào thì bỗng một bàn tay to giữ chặt tay Thẩm Đặng, khiến cậu ta không thể nhúc nhích. Lúc này Thẩm Đặng mới thấy một người trẻ tuổi ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình. Thẩm Đặng run lên, nhưng nghĩ tới thân phận của mình, vẻ mặt cậu ta trở nên dữ tợn, nổi giận mắng “Mẹ khiếp! Thằng què từ xó xỉnh nào chui ra vậy hả? Mau lấy bàn tay bẩn thỉu của mày ra cho tao! Bằng không, tao sẽ ném mày xuống biển cho cá mập ăn!” Diệp Phùng rũ mi mặt, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lạnh lẽo như dưới địa ngục vang lên “Cậu chính là cậu cả nhà họ Thẩm, kẻ muốn lấy máu của con gái tôi?” “Con gái mày?” Thẩm Đặng nghi hoặc chớp mắt, sau đó khinh thường cười “Tao còn tưởng là ai, thì ra mày là ba của đứa con hoang này.” Với quyền thế của nhà họ Thẩm ở thành phố Hướng Dương, đương nhiên đã nghe ngóng rõ ràng thân phận của Thi Nguyệt, năm năm qua vẫn sống chung với mẹ, cuộc sống rất khốn quẫn, mặc dù không biết cha cô bé là ai, nhưng bỏ mặc con gái mình sống như ăn mày thì có thể lợi hại đến mức nào? Nghĩ đến đây, Thẩm Đặng không kiên nhẫn lấy một xấp tiền mặt trong túi áo, ném lên mặt Diệp Phùng “Thằng què chết dẫm, đừng nói tao ức hiếp mày! Số tiền này thừa sức mua một nửa số máu trong người con gái mày!” giọng điệu ngạo mạn như đang bố thí, cứ như thể đang nói được tao mua máu của con gái mày là vinh hạnh cho loại người như mày. Sau đó, ánh mắt tham lam của cậu ta nhìn chằm chằm Hà Tố Nghỉ “Vợ mày xinh đấy, cho cô ta ngủ với tao một đêm, tao sẽ cho mày thêm 60 triệu!” Nghe thấy lời nói đầy sỉ nhục của Thẩm Đặng, Diệp Phùng lại như không có cảm giác, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu ta như nhìn người chết, thản nhiên nói “Đã nói xong di ngôn chưa?” Thẩm Đặng sửng sốt, sau đó cười phá lên “Mày chẳng những là thằng què, mà còn là thằng điên!” Sau đó cậu ta hung tợn chỉ vào trán Diệp Phùng, ngạo mạn nói “Mày biết tao là ai không? Tao chịu chơi vợ mày là vinh hạnh của mày!” Ánh mắt Diệp Phùng lập tức tràn đầy lạnh lo. “Tôi ghét nhất là có kẻ chỉ ngón tay vào đầu tôi!” “Mẹ nó, mày là cái thá gì? Ghét thì có thể làm… Đúng lúc này, Thiết Chinh Nhạc đã không nhịn được, vẻ mặt tràn đầy sát khí, nhanh như chớp cầm ngón tay của Thẩm Đặng chỉ vào đầu Diệp Phùng. Một tiếng rắc vang lên, tiếng hét thê lương bỗng chốc vang vọng khắp phòng bệnh. “Tay! Tay của tao! Mày dám bẻ gấy ngón tay tao hả?” Thẩm Đặng khó tin hỏi lại. Ở thành phố Hướng Dương này mà lại có kẻ dám đụng vào cậu cả nhà họ Thẩm là mình đây sao? Nhưng cơn đau dữ dội truyền tới từ trên tay khiến đôi mắt cậu ta đỏ ngầu “Mẹ nó, chúng mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Giết chết lũ này cho bổn thiếu gia!” Đám thuộc hạ của Thẩm Đặng cũng đã kiêu ngạo quen thói, nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, cả đám lập tức hung ác xông lên. Thiết Chinh Nhạc khinh thường cười lạnh. Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, một phút sau, trong phòng bệnh không còn một kẻ nào có thể đứng dậy, nằm la liệt dưới đất rên rỉ. Thẩm Đặng nuốt nước miếng, thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Thiết Chinh Nhạc nhìn về phía mình, cậu ta liên lục lùi về sau, vẻ mặt không còn kiêu ngạo như trước. “Mày… mày đừng lại đây! Ba tao chính là Thẩm Vị Lăng!” Diệp Phùng lạnh lùng nhìn cậu ta “Cậu muốn lấy máu của con gái tôi?” “80 “Cậu muốn ngủ với vợ tôi?” “Tạo…” “Cậu còn muốn ném tôi xuống biển cho cá mập ăn?” Ba câu hỏi như lời chất vấn của thần chết vang vọng bên tai Thẩm Đặng, cậu ta run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán. Nhưng vì ăn trên ngồi trước từ nhỏ nên cậu ta vần kiêu ngạo đáp “Thằng khốn, hôm nay bổn thiếu gia đã nhìn nhầm! Nhưng nơi này chính là thành phố Hướng Dương, ba tao là Thẩm Vị Lăng! Mày dám làm gì tao?” Nghe vậy, Diệp Phùng đột nhiên nở nụ cười quái dị “Cậu biết tôi thích câu nói nào nhất không?” Thẩm Đặng bỗng sửng sốt. Cậu ta không hiểu tại sao Diệp Phùng bỗng nhiên hỏi câu này. Diệp Phùng khẽ ngước mắt lên, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo “Câu nói tôi thích nhất chính là gậy ông đập lưng ông!” Chương 500 Khi bóng dáng của người tới dần dần xuất hiện dưới bóng đèn thì Địch Lợi Tư kinh ngạc kêu lên một tiếng “Diệp… Diệp Phùng?” “Sao… sao anh lại ở đây?” Diệp Phùng cong môi cười “Tôi không ở đây vậy nên ở đâu chứ?” “Ở nhà A Minh Hãn à?” Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu khà, nếu như tôi đoán không nhầm thì ông chính là người của đại vương tử Trát Mộc Lí nhỉ?” “Thiên Triều chúng tôi có một câu nói, gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng” “Ông cho rằng bỏ tiền ra để mua chuộc quản gia của A Minh Hãn khiến ông ta gọi điện thoại lừa tôi đi mất sau đó bắt cóc vợ tôi thì có thể uy hiếp được tôi sao?” “Nhưng ông không hề biết rằng đối với bình pháp của Thiên Triều chúng tôi thì tam vương tử còn thông thạo hơn các người nhiều. “Ông sắp xếp người ở bên cạnh A Minh Hãn thực ra anh ta đã sớm biết điều đó rồi. Mỗi lần có thông tin gì báo tới các người đều là những chuyện mà A Minh Hãn muốn các người biết mà thôi” Nghe thấy thế mà Địch Lợi Tư trợn tròn mắt ra. Thì ra trăm phương ngàn kế mà bọn họ nghĩ ra, không ngờ rằng trong mắt đối phương lại chỉ là một câu chuyện cười. Ông ta phải lập tức đi tới tìm đại vương tử ông ta nhất định phải nói chuyện cho đại vương tử biết mới được. Diệp Phùng có thêm A Minh Hãn thì thế lực hiện tại đã không phải là người mà đại vương tử có thể đối phó được rồi. Không thể không nói Địch Lợi Tư chính là một thuộc hạ rất tốt, tới lúc này rồi mà ông ta vẫn nghĩ tới chủ của mình. Còn Nhiếp Binh khi cảm nhận được sát khí nồng nặc của Diệp Phùng thì cũng không trụ được nữa. Giây phút này anh ta mặc kệ thân phận của Địch Lợi Tư là gì, anh ta một tay nắm lấy cổ áo ông ta tức giận hét lên “Địch Lợi Tư “Con mẹ mày mau nói thật cho tao. “Cái người ở Thiên Triều tên là Diệp Phùng này rốt cuộc có thân phận như thế nào?” Ồ? Gây chuyện với tôi mà lại không biết rõ thân phận của tôi à?” Diệp Phùng nhìn Nhiếp Binh sau đột nhiên cười”Nếu đã như thế thì tôi xin tự giới thiệu một chút vậy.” “Tôi là Đế sư của Thiên Triều tên là Diệp Phùng. Bùng. Nhưng một tia chớp nổ lên giữa trời, Nhiếp Binh sững sờ tại chỗ. Một trận ớn lạnh lan tỏa toàn thân như kiểu đang bị rơi xuống hầm băng. Vừa nãy anh ta đã làm gì? Muốn bắt người phụ nữ của để sư ư?Con mẹ nó chẳng phải là đang chế mình sống quá lâu cho nên đang tìm cái chết sao? Bich. Một quyền đấm Địch Lợi Tư bay ra xa, gương mặt của Nhiếp Bình tràn đầy tuyệt vọng, hai mắt của anh ta tức giận như phun ra lửa “Địch Lợi Tư.” “Con mẹ mày đồ khốn khiếp. “Mày cố tình lừa tao. Sau đó Nhiếp Binh quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Diệp Phùng, anh ta hít một hơi sâu. Tuy rằng đây là lần đầu tiên anh ta gặp Diệp Phùng, nhưng mà đối với danh tiếng của anh ấy thì Nhiếp Binh đã nghe quen tai rồi. Tuy rằng Dong binh đoàn Venom có một vị trí nhất định trong mảnh đất xã hội đen nhưng mà thế lực đứng thứ nhất ở đó vẫn thuộc về Vương Khinh Lâm cũng chính là học trò của người này. Ra tay với Diệp Phùng thì không cần người khác động tay mà chỉ cần một mình Vương Khinh Lâm thôi cũng đủ khiến anh ta sống không bằng chết rồi. Thân là một công ty lính đánh thuê nên không ai rõ bằng anh ta sự đáng sợ và khủng bố của Vương Khinh Lâm. Chết tiệt. Nhiếp Binh rất tuyệt vọng, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng khóc lóc nói “Đế sư đại nhân, tôi cũng chỉ là bị lừa mà thôi.” “Nếu như tôi biết người mà tên khốn Địch Lợi Tư muốn tôi đối phó là anh thì có cho tôi ba lá gan tôi cũng không dám có một phần bất kính nào cả. Nhìn bộ dạng rơi nước mắt của anh ta thì khỏe môi của Diệp Phùng hơi cong lên “Không sao, tôi tha cho anh.” Nhiếp Binh chết kinh. Giống như việc anh ta đang nghe thấy một chuyện rất khó tin, anh ta nghi ngờ nhìn Diệp Phùng “Anh… anh nói thật sao?” “Bồn để sự trước giờ không biết nói dối” Nhiếp Binh hít sâu một hơi, sau đó bò dậy vội vã muốn rời đi. Nhưng trong đáy mắt của anh ta lóe lên một tia hận thù sâu sắc. Diệp Phùng hiện tại anh rất mạnh tôi không phải là đối thủ của anh. Nhưng ngàn vạn lần đừng để tôi có cơ hội nếu không tới lúc đó ông đây sẽ rửa nỗi nhục này gấp trăm nghìn lần và sẽ tàn nhẫn hơn. Nhiếp Binh đứng dậy thử bước hai bước lại nhìn thấy Diệp Phùng vẫn đứng im ở chỗ đấy không hề đuổi theo anh ta cho nên anh ta cũng yên tâm vội vàng rời đi. Nhưng mà chưa đi được mấy bước thì bóng dáng của Nhiếp Bình lại lùi lại về sau. Trước mặt anh ta chính là người đàn ông mặc áo khoác màu trắng đang chăn trước mặt anh ta. “Chính là anh đã khiến tên hề bị thương thành bộ dạng này? Người đàn ông mặc áo khoác màu trắng gương mặt lạnh băng đáng sợ. “Đế để sư đại nhân, anh có ý gì chứ?” “Chẳng phải anh nói sẽ bỏ qua cho tôi sao?”Nhiệp Bình nhìn về phía Diệp Phùng. Mà người phía sau lại dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta. Tôi nói rằng tôi sẽ bỏ qua cho anh chứ tôi đầu có nói người khác cũng sẽ bỏ qua cho anh chứ. Anh Đồng tử của Nhiếp Binh co rút lại, khi anh ta cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người đàn ông áo trắng kia lại khiến anh ta nhớ tới những thủ đoạn giết người tàn nhẫn vừa nãy khiến Nhiếp Bình nhất thời điên rồ lên “Diệp Phùng, anh đường đường là một đế sư mà lại nói không giữ lời sao?” “Khà khà, xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt rồi. Diệp Phùng chỉ tay về phía ba người kia và lạnh nhạt nói “Tôi lại giới thiệu cho anh mộtchút vậy.” “Bọn họ không phải là học trò của tôi.” “Họ là những sát thủ hàng đầu tới từ Cửu Lang của Thiên Triều, anh có thể gọi bọn họ là Cửu Lang” Đúng thế, lần này Diệp Phùng không hề mang theo học trò của mình. Nhưng từ lúc chủ nhân của Cửu Lang đưa tín vật cho anh thì anh thuận lợi trở thành chủ của Cửu Lang. Nhóm những người có thực lực mạnh mẽ mà lại giỏi che giấu thân phận này trở thành vệ sĩ giỏi nhất của Diệp Phùng. “Không! Anh không thể giết tôi, anh không thể giết tôi.” Trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên tia hoảng loạn, anh ta không kìm được lùi về Phùng hơi nghiêng đầu một chút “Nếu như anh đã tới đây để giết tôi vậy thì tại sao tôi lại không thể giết anh?” “Diệp để sư, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết mình sai rồi.” Đối diện với sự cầu xin của anh ra thì Điệp Phùng lạnh nhạt mở miệng nói “Có những lúc không phải anh cứ xin lỗi là người khác nhất định sẽ chấp nhận. “Anh” Nhìn bộ dạng không nhường bước của diệp Phùng thì trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên sự điên cuồng”Diệp Phùng anh đừng có mà ức hiếp người quá đáng.” “Tôi nói cho anh biết Dong binh đoàn Venom của tôi còn có hàng trăm nghìn anh em và các cao thủ hàng đầu.“Ồ ? Thế thì sao?” Diệp Phùng lạnh nhạt trở “Sao ư? Đôi mắt của Nhiếp Bình hung hãn “Nếu anh dám động vào một sợi lông của tôi thì các anh em của tôi nhất định sẽ báo thù cho tôi.” “Tôi không tin rằng đối diện với sự báo thù của hàng trăm người mà anh và người nhà của anh vẫn an toàn sống sót. Ai mà biết được Diệp Phùng lại hơi vểnh khỏe môi lên “Vậy nếu tôi không giết anh thì anh có báo thù lại tôi không?” Một câu nói này khiến biểu cảm trên mặt Nhiếp Binh chết khiếp. Từ trước tới giờ Nhiếp Binh anh ta là một người có thù tất báo, giờ mọi chuyện đã nhảo loạn như thế này rồi, Nhiếp Binh làm sao có thể thời trên mặt anh ta hoảng loạn, vừa muốn nói cái gì đó thì Diệp Phùng lại tiếp tục nói “Anh ngàn vạn lần đừng có nói với tôi rằng chỉ cần tôi tha cho anh thì anh sẽ không trả thù tôi nhé, tôi không tin đầu. Mà cho dù lời anh nói có là thật đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không tin đầu.” Một câu nói này thôi khiến con đường sống của Nhiếp Bình hoàn toàn bị chặn mất. Nhìn đối thủ từng bước một tiến về phía mình thì cuối cùng Nhiếp Binh cũng cảm nhận được cái chết đang bị đe dọa, nó đang đến gần bản thân. “Anh.. anh không được tới đây. Tôi là lão đại của Dong binh đoàn Venom, tôi còn có một người anh trai nữa, anh ấy… Khu!Đột nhiên từ bụng truyền tới một trận đấu nhỏi, khóe miệng Vu Thọ nhếch lên sự tàn nhẫn “Da của anh, tôi lấy vậy.”

truyen thien su tai xuat