Sự thật ở ngay trước mắt, cậu không thể không chấp nhận rằng: mình đã xuyên thư. Mà lại còn là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc, xuyên thành một nhân vật cùng họ cùng tên khác mỗi khuôn mặt và cơ thể —— tấm bia đỡ đạn siêu uy tín aka vợ cũ của người tên "Diệp Hành" kia.
Tôi Thật Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện - Tam Thiên Phong Nguyệt - Trang 2 - Truyện Đam Mỹ Tôi Thật Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện Đề Cử Đọc Truyện (6) 8.61 /10 trên tổng số 38 lượt đánh giá Thông Tin Giới Thiệu D.S Chương Đam Mỹ Đô Thị Hào Môn Thế Gia Niên Hạ Xuyên Sách Chương 108: Đại kết cục 4 tháng trước Chương 107 4 tháng trước
Đứng trước sự độc hại của ứng xử trên không gian mạng hiện nay, chúng ta phải tìm ra nguyên nhân để có phương hướng khắc phục kịp thời. Trước hết, nguyên nhân lớn nhất đến từ chính chúng ta - những người sử dụng mạng xã hội và internet.
Chương 50: Kế hoạch. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sáng sớm hôm sau, Đường Vân quả nhiên tỉnh lại giống như lời bác sĩ nói. Chỉ là trạng thái của hắn không được
Không phải chỉ nhằm để họ giúp đỡ nhau, mà "đôi chứng nhân" có ý nhấn mạnh: làm Tông Đồ là đi loan báo sự thật. Vì theo theo luật Do-Thái, một điều gọi là chân lý có gía trị, phải có ít là hai người chứng (x Dnl 19,15), hầu tất cả công việc được đoán định
Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện! FULL - (Chương 7) - Tác giả Tam Thiên Phong Nguyệt Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Rim2wKw. Tác giả Tam Thiên Phong Nguyệt Thể loại Niên hạ, Đô thị tình duyên, Hào môn thế gia, Xuyên thư Couple Đường Minh Hề x Diệp Hành Số chương 108 chương Văn án 1Đường Minh Hề xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam chính phế vật nghịch tập, trở thành vợ của nam chính. Trong cuốn tiểu thuyết này, vì để làm nhục nam chính, vợ của nam chính đã tìm mọi cách dằn vặt hắn, đánh đập hắn. Kết cục là bị nam chính bẻ gãy tay chân rồi ném xuống biển biển, để mặc cho cá mập cắn xé. Đường Minh Hề vừa mới xuyên qua …… Đương nhiên là phải nắm bắt thời gian mà ôm đùi nam chính rồi! Đối xử tốt với hắn, cho hắn ăn ngon, tặng hắn đồ để mặc, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Nhưng mà…… “Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã quỳ trong bão tuyết suốt một ngày một đêm rồi ạ!” “Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã bị treo ở cửa ba ngày ba đêm!” “Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đi gặp tên ti tiện Đường Nặc kia rồi.” Tôi còn có thể làm gì để cứu vãn tình hình đây Văn án 2Trên vịnh Thanh La, Đường Minh Hề và Đường Nặc cùng bị bắt cóc. Bọn bắt cóc chĩa súng vào Đường Minh Hề, phía sau lưng là vách đá cao, là biển sâu nước xoáy. “Diệp thiếu, vợ và tình nhân, chọn một đi!” Đường Minh Hề run rẩy nói Diệp Hành, tôi không biết bơi. Diệp Hành nhấc mí mắt, hờ hững Đường Nặc, qua đây. Một cái liếc mắt cũng không dành cho cậu. Đường Minh Hề mất hết hy vọng, thả người nhảy xuống vách núi, chôn thây dưới đáy biển rộng. Trước khi cậu chết, chỉ thấy Diệp Hành khẽ sửng sốt, sau đó hai mắt như thể đã nứt ra. Rất lâu sau đó, người ta nhìn thấy giám đốc tập đoàn quyền lực – Diệp Hành run rẩy quỳ trên mặt đất, lặp đi lặp lại tên của vợ mình. Trông hắn như thể đang phát điên vậy. Nhưng mà —— Sau khi nhảy xuống biển, Đường Minh Hề điên cuồng bơi những 20km rồi lên được bờ, hai mắt ướt đẫm Ha ha ha ha ha ha cuối cùng ông đây cũng có thể được tự do rồi!! Giả chết cũng chỉ sướng trong nhất thời, giả chết cả đời thì sướng cả đời Cái chức Diệp phu nhân này ai muốn giữ thì giữ, ông đây đếch thèm! Lưu ý1. “Trái tim của anh là cục đá hay sao hả?” công x “Đúng đấy, tim của tôi là đá thì nàm thao!” Một tên bệnh kiều đáng sợ x Một kẻ vô tâm vô Có yếu tố truy thê. Tóm tắt ngắn gọnGiả chết chỉ sướng trong phút chốc, truy thê sướng cả đời. Link Quân Vũ Thiên Hạ
Chương 108 Đại kết cục Đường Minh Hề nói xong câu đó liền hối hận. Cậu chợt nhớ chỉ số thông minh của mình và ai kia không giống nhau, dẫu sao cũng là tổng tài một giây có thể kiếm hơn một tỷ, chẳng may chỉ nghe mấy lời này đã dễ dàng suy luận ra cậu không phải người của thế giới này thì sao giờ? Vì thế, sau khi Diệp Hành ném qua một ánh mắt nghi hoặc, Đường Minh Hề liền ngậm miệng không nói. Qua một lát, đại khái cảm thấy mình trầm mặc cũng rất cổ quái, Đường Minh Hề bổ sung “Tôi cảm thấy leo núi rất mệt.” Chùa Linh Phúc ở trên một ngọn núi vùng ngoại thành. Trên núi là khu thắng cảnh nên không cho xe cộ đi vào, dù là xe của Đường gia cũng chỉ có thể chạy đến sườn núi, nửa ngọn núi còn lại phải tự mình leo lên. Chuyện này đối với nhị công tử ra cửa chỉ ngồi xe chuyên dụng, bung dù cũng phải nhờ người khác cầm mà nói chính là cực hình. Thật ra Đường Vẫn đã sớm nghĩ tới chuyện Đường Minh Hề không chịu leo núi, cũng nghĩ đến việc để cậu đợi ở lưng núi. Nhưng tế tổ Đường gia là đại sự, nhị công tử là con cháu ruột thịt, không đến đó làm sao được? Vì thế Đường Minh Hề đành phải leo hàng trăm bậc thang, sau đó chết cũng không chịu động. Đường Minh Hề coi mặt mũi như mạng sống, đương nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người mệt như một con chó nhỏ. Cậu cực kỳ bình tĩnh ngồi ở trong đình, cao quý lãnh diễm nói “Nghỉ ngơi lát đã, mọi người đi trước đi.” Vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, Đường Vân cười nói “Tiểu Diệp ở lại với em ấy đi. Chúng ta đi trước.” Chờ một đám người mênh mông cuồn cuộn đi rồi, Đường Minh Hề bắt đầu lộ nguyên hình, nháy mắt liền leo lên lưng Diệp Hành. “Tôi không đi nổi rồi TvT!” Diệp Hành sợ cậu té ngã, vội vàng ôm lấy cậu, Đường Minh Hề thà chết không chịu xuống, Diệp Hành thấy không có cách nào, vì thế hù dọa “Anh xác định muốn tôi cõng anh lên núi?” Trả lời hắn chính là cái gật đầu của Đường Minh Hề. “Không sợ mất mặt?” Trả lời hắn chính là sự trầm mặc của Đường Minh Hề. Xem ra Đường bình hoa nhỏ vẫn là bình hoa loè loẹt quen thuộc kia. Nhưng sau một thời gian, Đường Minh Hề đã bị lười biếng đánh bại “Ngẫu nhiên…… vứt mặt mũi một lần, cũng không sao.” Cậu tỏ vẻ ác bá “Ai dám cười tôi, tôi liền khai trừ hắn.” Đường Minh Hề thực sự không đi nổi nữa. Ngẩng đầu vừa thấy, rất tốt, cậu tuyệt đối không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này Diệp Hành cõng cậu đi dọc theo thềm đá giữa sườn núi, không biết có phải dạo gần đây Đường Minh Hề lại giảm béo hay không, hắn luôn cảm thấy đối phương nhẹ hơn một chút. Người kia ở trên lưng hắn rất yên tĩnh, Diệp Hành cũng không chú ý cậu đang nghĩ cái gì. Lúc sắp đến đỉnh núi, chùa miếu lộ ra một phần nóc, Đường Minh Hề chợt cảm thấy cảnh này rất quen mắt. Giống như mình đã tới ngôi chùa này rồi. Nhìn quá mãnh liệt, thậm chí Đường Minh Hề còn hơi hoảng hốt. Bất quá loại cảm giác này không tính là lạ, trước kia cũng có rất nhiều, chẳng hạn như trước nay chưa từng đi qua đâu đó, nhưng sẽ có ảo giác hơi quen thuộc. Khoa học giải thích rằng đó là một trong những kết quả hoạt động mô phỏng của não bộ, lý do giải thích tại sao một nửa đại não xử lý thông tin nhanh hơn nửa còn lại. Xuống khỏi lưng Diệp Hành, cảm giác đó vẫn không biến mất. Sư phụ của Chùa Linh Phúc đã chuẩn bị xong thức ăn chay và nước trà, Đường Minh Hề uống một ngụm, ngồi dưới cây bạch quả rất lớn nghe Phật pháp. Diệp Hành vứt cho cậu một cái ánh mắt “Anh nghe hiểu được sao”, khiến Đường Minh Hề cảm thấy bản thân đang bị xem thường. Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại Tuy rằng cậu nghe không hiểu thật. Đường Vân sợ cậu đã đói bụng, cầm chút điểm tâm của chùa Linh Phúc cho Đường Minh Hề ăn. Nhìn các sư phụ tay làm điểm tâm, Đường Minh Hề định cắn một miếng nhỏ cho có lệ, quả nhiên một chút đường cũng không bỏ TvT! Miếng đầu tiên là Đường Minh Hề biểu đạt lòng tôn kính của mình. Miếng thứ hai —— tuyệt không sẽ không bao giờ cắn miếng thứ hai, dư lại đều cho Diệp Hành ăn! Đường Minh Hề uống ngụm trà, hòa tan hương vị điểm tâm ở trong miệng. Cậu quay đầu nhìn chùa Linh Phúc, nói “Anh, sao em có cảm giác đã tới nơi này nhỉ?” Đường Vân thuận miệng tiếp lời “Hóa ra Tiểu Hề còn nhớ.” Đường Minh Hề? Đường Vân cười cười “Anh còn tưởng lúc đó em quá nhỏ nên quên mất.” Đường Minh Hề nghĩ thầm chẳng lẽ mình quả thật đã từng tới đây? Cho dù có tới, hẳn cũng không phải cậu, có thể là ký ức của nguyên chủ. Tránh cho nhiều lời nhiều sai, Đường Minh Hề bèn cười ha ha chuẩn bị lảng qua đề tài khác. Tuy cậu cảm thấy anh trai đối với mình cực kỳ tốt, cậu cũng rất thích Đường Vân, nhưng dẫu sao người này cũng không phải anh ruột của mình. Dựa theo bản chất đệ khống cuồng ma của đối phương, nếu biết em trai ruột đã chết, người trước mắt bây giờ là giả…… Đường Minh Hề nắm chặt tách trà. Không ngờ Đường Vân hệt như mở chốt ký ức, nhớ lại cảnh tượng năm đó Đường Minh Hề đến đây lần đầu. “Khi đó em còn nhỏ, hơn nữa thân thể cũng không tốt lắm.” Đường Vân thở dài “Một năm kia trong nhà cũng xảy ra rất nhiều chuyện.” Đường Minh Hề mơ hồ có thể thấy được từ trong ký ức của nguyên chủ, năm này quả thật xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên là cha mẹ chết vì tai nạn xe cộ, sau đó chính mình trượt chân rơi xuống nước. Đường Vân nói “Năm đó sau khi từ chùa Linh Phúc trở về, em liền sốt cao, ba ngày sau mới tốt lên.” Lúc ấy hắn canh trước giường bệnh Đường Minh Hề, suốt ba ngày ba đêm, thật ra lúc đó rất nhiều người đều nói Đường Minh Hề chịu không nổi, mùa đông còn rơi xuống nước, thể chất vốn dĩ đã kém. Cuối cùng giống như kỳ tích, vào ngày thứ tư, Đường Minh Hề mơ màng tỉnh lại. Chỉ là, sau khi tỉnh lại thì tính cách hoàn toàn thay đổi. Đường Vân trước sau đều quy kết vấn đề vì ba mẹ, dẫu sao Đường Minh Hề tận mắt nhìn thấy Đường Tuyết Giác động tay động chân với Thẩm Đông Thanh ngay trong nhà, không hề phong độ, đảo loạn toàn bộ ấn tượng của Đường Minh Hề, thậm chí Đường Tuyết Giác còn lấy gạt tàn đánh Thẩm Đông Thanh. Đường Minh Hề còn nhỏ tuổi chạy lại khuyên can, bị Đường Tuyết Giác tát ngã xuống đất. Nếu Đường Vân về muộn, chỉ sợ Đường Minh Hề cũng sẽ bị đánh. Trải qua chuyện như vậy, tính cách thay đổi cũng rất bình thường. Đến nỗi sau mười mấy năm, để bù lại món nợ mà mình nợ Đường Minh Hề, Đường Vân càng thêm dung túng cậu, cơ hồ xưng được là cưng chiều, dù cậu muốn sao trên trời cũng có thể hái xuống cho cậu. Đường Minh Hề thở dài. Yên lặng Đường Minh Hề nghĩ thầm, chính là vì vậy nên nguyên chủ mới càng ngày càng kiêu căng, cuối cùng hại chết toàn bộ Đường gia. Tuy nhiên, đó là lần đầu tiên Đường Minh Hề nghe Đường Vân nói về chuyện năm đó nguyên chủ tỉnh lại rồi tính cách thay đổi hoàn toàn. Có khả năng là vì cậu có kinh nghiệm xuyên qua, cho nên vừa thấy giả thiết sau khi tỉnh lại tính cách thay đổi liền không hẹn mà nghĩ đến đoạt xá trùng sinh. Vừa bị rơi xuống nước, vừa biến thành con người khác, nên đừng nói nguyên chủ “Đường Minh Hề” đã bị người khác xuyên qua một lần trong thời điểm 5 tuổi nhé? Sau khi xuống khỏi chùa Linh Phúc, rơi xuống nước, sốt cao, rất khó để người khác không nghĩ đến có cô hồn dã quỷ đáng sợ gì đó bám theo tiểu thiếu gia về nhà. Dẫu sao dựa theo lời Đường Vân, khi đó nguyên chủ tận mắt nhìn thấy cha mẹ cãi nhau, hơn nữa ngay sau đó lại đón tin dữ cha mẹ đều qua đời, chắc chắn tâm tình non nớt đã bị tổn thương nặng nề. Trạng thái tinh thần cực kém, dễ bị yêu tà nhập thân! Thế giới này chuyện xuyên sách trái với định luật khoa học như vậy đều có, có yêu ma quỷ quái cũng rất bình thường mà?! Đường Minh Hề nghe xong dọa cả mình, sởn tóc gáy ngay lập tức. “Anh!” Đường Minh Hề vội vàng cắt ngang Đường Vân. Đường Vân ném qua một biểu cảm nghi hoặc. Đường Minh Hề chột dạ nói “Chuyện trước kia em đều quên hết rồi.” Này không phải nói dối. Quả thật bản thân Đường Minh Hề không nhớ rõ chuyện trước năm năm tuổi, không phải nguyên chủ, mà chính bản thân cậu. Cậu sau khi học tiểu học mới ý thức được mình cũng không nhớ rõ chuyện hồi nhỏ. Bao gồm nhà trẻ là cái gì, học ở nơi nào, học ghép vần gì, một chút cũng không nhớ, vì thế mẹ cậu còn dẫn cậu tới không ít danh y trong ngoài nước, kiểm tra CT cũng làm không biết bao nhiêu lần, đại não cũng không có cái vấn đề gì, trạng thái tinh thần cũng bình thường. Chỉ có khi một lần đến phòng khám tâm lý ngoại quốc nào đó, bị người ta hỏi qua khi còn nhỏ có chịu thương tổn gì hay không, bác sĩ hoài nghi cậu bị chướng ngại ký ức có tính bi thương, bởi vì bài xích chuyện trong hồi ức gây tổn thương quá lớn với mình nên thân thể khởi động cơ chế phòng ngự, khiến bản thân tự động xóa bỏ ký ức đó. Đương nhiên mẹ cậu không tin. Căn cứ vào lời của mẹ thì Đường Minh Hề lúc năm tuổi có thể ăn có thể ngủ, quan hệ trong nhà cũng rất hoà thuận, sao có thể có bị tổn thương được. Hơn nữa sau khi năm tuổi liền bắt đầu hiểu chuyện, còn biết giúp mẹ giặt quần áo, hoàn toàn không giống Hỗn Thế Ma Vương trước kia…… Nghĩ đến đây, Đường Minh Hề bỗng nhiên dừng lại. Một vài chi tiết nhỏ chưa từng nhớ tới chợt nhảy vào ký ức cậu. Quả thật trước kia mẹ thích treo chuyện mình hồi nhỏ ở bên miệng. Nhưng Đường Minh Hề kiên quyết phủ nhận đứa cuồng bạo kia là mình, này chẳng khác gì phụ huynh nói lúc nhỏ mình cực kỳ nghịch ngợm, sao Đường Minh Hề lúc 5 tuổi đã đánh bạn bè ở nhà trẻ đến chảy máu đầu được! Nghe nói khi đó còn bồi thường mười mấy vạn tiền thuốc men, mới một sự nhịn chín sự lành, Đường Minh Hề kiên quyết không thừa nhận đó là mình Cậu chính là thanh niên 4 tốt đấy Tuy nhiên, lúc nguyên chủ 5 tuổi tính cách cũng thay đổi, mà mình lại không nhớ rõ ký ức năm 5 tuổi, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Đường Minh Hề lo lắng sốt ruột tự hỏi một chút, nhớ mình đã xem mấy bài báo, nói không phải có chuyện bản thân cho rằng xuyên qua sau đó mới hiểu rõ kỳ thật là không phải sao. Không thể nào không thể nào, xác suất nhỏ như vậy sẽ không đến lượt mình chứ? Nhưng, nếu như vậy thật cũng không tệ lắm. Dù sao tới cũng tới rồi, Đường Minh Hề mặc kệ có phải người của thế giới này hay không, cậu đều sẽ không rời đi . Thời gian tự hỏi của Nhị công tử rất hữu hạn. Vài vấn đề không hỏi a nguyên nhân, đơn giản liền không tự hỏi nữa! Buổi tối ở chùa Linh Phúc ăn cơm chay, pháp sư trụ trì Diệu Kính chuẩn bị cơm chay cho Đường gia. Đường Minh Hề ngoài miệng không nói gì, yên tĩnh ngoan ngoãn làm bộ ăn hai miếng, phát huy thiên phú làm bộ làm tịch ưu tú nhất trần đời, gắp đông gắp tây, trên thực tế một ngụm cũng chưa ăn. Cơm chay thật sự quá nhạt nhẽo TvT Sao trên thế giới lại có kiểu dùng mì làm thịt TvT Kết quả không ăn cơm tối chính là chưa đến 9 giờ đã đói bụng. Trên núi không có gì ăn, Đường Minh Hề liền thành thật làm ổ trong chăn, tận lực giảm bớt hoạt động chân tay, cũng sử dụng lý do này để từ chối Diệp Hành động tay động chân ở trên giường. “Phật môn trọng địa, chú ý chừng mực.” Đương nhiên, ngày đông lạnh như vậy, vẫn cần Diệp Hành làm ấm giường! Vào lúc Diệp Hành lên giường liền chui vào lòng đối phương, tìm vị trí thoải mái nhất thường nằm. Phòng của họ là phòng tốt nhất trong chùa Linh Phúc, có một cửa sổ bằng gỗ, bên ngoài cửa sổ có thể thấy tuyết rơi dày đặc, núi non thanh tao yên tĩnh đến lạ thường. Mùa đông, ngay cả tiếng chim kêu cũng đều không có. Đường Minh Hề bị máy sưởi sưởi đến mơ màng, chưa được vài phút đã ngủ. Kết quả Diệp Hành chợt nắm lấy tay cậu, thình lình nói “Đường Minh Hề, trước kia tôi từng mơ một giấc mơ.” Đường Minh Hề “Ừm ừm ừm” gật đầu lung tung. Nhưng giây tiếp theo, lời nói của Diệp Hành khiến cậu tỉnh táo trong nháy mắt. “Tôi mơ thấy tôi giết anh.” …… Giấc mộng này có chút không may mắn đấy, nam chủ ca! Đường Minh Hề ha hả một tiếng “ Ngày nghĩ gì đêm mơ cái đấy à?” Diệp Hành “Thế cũng phải là ——” “Được rồi, cậu không cần phải nói nữa.” Đường Minh Hề đột nhiên che miệng hắn, dùng ngón chân cũng biết cẩu nam nhân Diệp Hành này sẽ nói cái gì, cậu cảnh cáo “Phật môn trọng địa! Cấm nói linh tinh!” Diệp Hành bắt lấy cổ tay cậu, hôn một chút. Đường Minh Hề điều chỉnh một tư thế thoải mái ở trong lòng hắn, lẩm bẩm nói “Cậu mơ thấy mình giết tôi như nào?” “Tôi mơ thấy.” Kế tiếp, Diệp Hành lại có chút không biết mở miệng thế nào, cánh môi mấp máy, ánh mắt cũng nặng nề nhìn chằm chằm một chỗ. Hắn không biết nên hình dung cảnh trong mơ như thế nào, nó quá chân thật. Trong mơ hắn vì cốt tủy của Diệp Nguyệt, không chút do dự giết chết Đường Minh Hề, không, nói đúng ra không phải giết, mà là tra tấn. Trong mơ hắn hận Đường Minh Hề thấu xương, không chỉ muốn cốt tủy của cậu để cứu em gái, mà còn cầm tù, bắt cậu trở thành túi máu hình người, sau khi ép khô một giọt giá trị cuối cùng của liền không chút do dự đẩy Đường Minh Hề xuống biển, nơi đó có mười mấy con cá mập đang đói bụng kêu vang. Cuối cùng Diệp Hành bị bị bừng tỉnh, hắn cảm giác Đường Minh Hề trong mở là một người xa lạ, cũng cảm thấy chính mình xa lạ. Tỉnh lại thấy Đường Minh Hề gối lên tay mình, lại vô cùng thanh tỉnh cho rằng đó chỉ là mơ mà thôi. Đường Minh Hề chờ nửa ngày vẫn không thấy Diệp Hành nói tiếp. Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Hành, thấy sắc mặt của hắn hệt như có chút hoảng hốt, chợt nhớ khoảng thời gian này, Diệp Tiểu Hành xác thật có chút thất thần! Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Đúng rồi, giống như bắt đầu từ lúc gặp Diệp Hành khởi điểm! Đường Minh Hề đã quên sạch chuyện này, bởi vì quá huyền huyễn, sau khi Diệp Hành khởi điểm biến mất, hai người bọn họ đều tránh nhắc về nó. Chẳng lẽ Diệp ca khởi điểm nói gì đó với Diệp Hành? Hắn sẽ không nói cho Diệp Hành kết cục chân chính của quyển sách này chứ?! Sắc mặt Đường Minh Hề trở nên cực kỳ vi diệu. Lại đợi một phút, không chờ được Diệp Hành nói chuyện. Đường Minh Hề không biết sao lại nghĩ tới suy đoán thái quá lúc chiều, yết hầu giật giật, có chút khó khăn mà mở miệng “Có phải cậu mơ thấy mình ném tôi vào biển cho cá ăn hay không.” …… …… Giây tiếp theo, cậu phát hiện ánh mắt có chút kinh ngạc của Diệp Hành, ngay cả biểu cảm cũng đều dừng lại. Đường Minh Hề thấy thế, trái tim quặn đau, khẽ cắn môi tiếp tục nói “Cậu còn nhớ không, năm cậu 17 tuổi, ở Đường gia.” Diệp Hành tỏ vẻ nghi hoặc. Được rồi, hắn không giống Đường Minh Hề, trí nhớ của Đường Minh Hề đặc biệt tốt khi hai người có hiểu lầm, chỉ cần một khi cãi nhau là có thể đem mấy chuyện trước kia ngày tháng năm nào cũng có thể nhảy ra diss hắn. Thấy biểu cảm hoang mang của Diệp Hành, Đường Minh Hề trực tiếp mở miệng “Chính là lần tôi nói tôi mơ thấy cậu ném tôi xuống biển, tôi còn trừ tiền tiêu vặt của cậu.” Nói xong, cậu chần chờ “Quên rồi sao?” Rất có một loại khí thế nếu dám nói quên thì biến xuống đất ngủ ngay. Diệp Hành trầm mặc trong chớp mắt “Chẳng lẽ tôi quên hả?” …… …… Bỏ đi. Căn bản không nên trông cậy vào cẩu nam nhân nhớ rõ chuyện này. Đường Minh Hề rối rắm “Lúc đó tôi nói tôi mơ thấy cậu ném tôi xuống biển, là giả.” Ai nha. Chuyện xuyên qua này cũng khó giải thích quá đi. Đường Minh Hề mở miệng “Chuyện tiếp theo cực kỳ thái quá, nhưng cậu vẫn phải tin tưởng tôi, hơn nữa không thể vì nó mà có ấn tượng gì không tốt với tôi.” Như thể đoán trước được Đường Minh Hề muốn nói điều gì, Diệp Hành lẳng lặng chờ đợi. “Cậu nhớ năm ngoái xuất hiện một cậu khác không. Thật ra cái tôi muốn nói với cậu là thế giới này có thời không song song, cậu biết không? Chính cậu cũng thấy, đúng không, có hai cậu xuất hiện.” Đem sự thật thế giới này chỉ là một quyển sách nói cho Diệp Hành, quả nhiên vẫn quá khó. Đường Minh Hề quyết định uyển chuyển một chút. Cậu hít sâu một hơi, bất cứ giá nào. “Thật ra tôi cũng không phải Đường Minh Hề của thời không này.” Trong phòng lâm vào một khoảng trầm mặc. Có vết xe đổ của Diệp ca khởi điểm, Đường Minh Hề nghĩ thầm chắc hẳn Diệp Hành sẽ không nghĩ rằng cậu bị bệnh đâu. Đường Minh Hề tựa như có chút thấp thỏm bất an chờ đợi Diệp Hành chất vấn. Thật ra sâu trong nội tâm vẫn rất sợ nếu Diệp Hành phát hiện mình không phải nguyên chủ liền trở mặt…… Vậy Diệp Tiểu Hành chết chắc rồi Hóa ra cậu yêu tôi chỉ là yêu gương mặt chứ không phải linh hồn của tôi sao cho dù Đường Minh Hề cảm thấy linh hồn của mình cũng không có gì đáng để yêu ?! Ai biết đợi nửa ngày, chờ được một cỗ dấm của Diệp Hành. Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại “Ý của anh là, anh là một người vợ khác của tôi?” ? Diệp ca, trọng điểm của ngài đặt đúng rồi sao? “Không phải!” Đường Minh Hề cạn lời, không khí khẩn trương vất vả lắm mới ấp ủ được hoàn toàn tan vỡ, cậu nghĩ nghĩ, có điểm muốn cười “Không phải tôi đã nói, trước kia tôi nói dối rằng tôi mơ thấy cậu đẩy tôi xuống biển à, thật ra không phải mơ, mà là kết cục của tôi trong một thế giới khác.” Đồng tử Diệp Hành hơi co lại. “Tôi ở thế giới kia, ách, đã chết, sau đó liền viu một cái xuyên qua đây.” Tay Diệp Hành hơi run “Vậy anh không hận tôi sao? Là tôi giết anh đúng không?” Ai nha. Quên mất chuyện này “Không phải, tôi là nói tôi không chết, tôi ……” Quên mất là logic trinh thám của Diệp Tiểu Hành còn mạnh hơn mình. Đường Minh Hề chợt không biết nên giải thích như thế nào! “Dù sao.” Đường Minh Hề cường điệu “Dù sao mặc kệ thế nào, như giờ khá tốt.” “Hơn nữa dẫu sao tôi cũng có thể nói cho cậu!! Người đánh cậu trước kia không phải là tôi!! Là một Đường Minh Hề khác TvT!!! Cậu không thể ghi hận trong lòng!!” Dường như Diệp Hành bị lời này khiến cho nỗi lòng càng trở nên hỗn loạn. Đường Minh Hề ôm hắn, chôn mặt trong lồng ngực “Mặc kệ thế nào, người tôi thích là cậu, là Diệp Hành mà tôi đang ôm. Không liên quan đến người khác.” Thật lâu sau, Đường Minh Hề mới cảm giác được Diệp Hành dùng sức ôm lấy cậu. Đường Minh Hề đờ đẫn nói “Cậu nói tôi ở chùa Linh Phúc có thể bị đánh hồn phi phách tán không nhỉ, tính chất của tôi thoạt nhìn rất giống cô hồn dã quỷ mà?” Sau một lúc lâu, cậu nghe thấy giọng của Diệp Hành “Giờ chúng ta xuống núi.” Đường Minh Hề…… Cậu thuận miệng nói chơi thôi?! Tuy nhiên, Đường Minh Hề cũng không thể bảo đảm Diệp Hành tin cậu được mấy phần. Dù sao cậu nói xong chuyện này cũng khiến bản thân thần thanh khí sảng, cậu vẫn tin tình cảm này, bằng không cũng không dám nói ra sự thật. Trước khi ngủ, cậu giống như nghe được giọng của Diệp Hành. “Tôi cũng chỉ yêu mỗi anh thôi.” Không biết có phải bởi vì trước khi ngủ đã thẳng thắn với Diệp Hành hay không, Đường Minh Hề đột nhiên mơ được một giấc mơ cổ quái. Trong mơ cậu giống như ở góc nhìn thứ nhất, lại như góc nhìn thứ ba. Trong mơ, nhìn qua chùa Linh Phúc cũ nát hơn bây giờ một chút, Đường Minh Hề như biến thành đứa bé 5 tuổi, tầm mắt rất thấp. Trong tầm nhìn, bóng hình Đường Vân 15 tuổi chợt lóe qua, còn có giọng hắn “Tiểu Hề, em đi đâu thế?” Đường Minh Hề nghe thấy mình rầu rĩ không vui mở miệng “Em muốn đi xem con kiến.” Xem con kiến cái gì? Nhóc con 5 tuổi này là nguyên chủ sao? Nhỏ như vậy? Đường Minh Hề thầm ngạc nhiên, hoàn toàn không giống tiểu ác ma trong tưởng tượng của cậu? Không phải lúc nhỏ nhìn qua rất ngoan à, lúc nãy còn biết cảm ơn hòa thượng chùa Linh Phúc. Đường Minh Hề bỗng nhiên cảm thấy đoạn ký ức này có chút quen thuộc, cậu giống như đoán được mình bước tiếp theo muốn làm gì. Cậu giống như muốn…… Đi đào hang của con kiến . Hẳn là lúc nhỏ sống trong nhung lụa, ngược lại cực kỳ yêu thích loại trò chơi bình dân này. Đường Minh Hề 5 tuổi không biết tìm ở đâu ra một ổ kiến, ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất nhìn kiến chuyển nhà. Bởi vì khoảng cách với Đường Vân không xa, nên Đường Vân cũng không tiến vào xem. Nhưng từ góc nhìn thứ nhất, Đường Minh Hề thấy thứ mà Đường Tiểu Hề xem căn bản không phải ổ kiến, mà là một cái thứ giống hang kiến, chỗ khoảng 10cm, tựa hồ khiến thời không vặn vẹo, Đường Minh Hề nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Đường Tiểu Hề, cậu đi đâu tìm ra hang kiến thái quá như vậy?! Này là ổ kiến chứ không phải ổ con khác à?! Đường Tiểu Hề tài cao gan cũng lớn, hoàn toàn không ý thức được mình phát hiện ra thứ gì, ngược lại dùng một cây gậy gỗ chọc chọc một chút. Giây tiếp theo, Đường Minh Hề thấy trước mắt tối sầm, hệt như điện giật, mất đi ý thức. Đường Minh Hề tỉnh lại, vẫn là ở trên giường chùa Linh Phúc. Vừa rồi liên tục rơi xuống trong khoảng không gian đen kịt, hoảng hốt nghe được tiếng mõ chùa Linh Phúc, lúc này mới giãy giụa tỉnh lại. Cảm giác giống như bị quỷ áp giường. Đường Minh Hề hoảng hốt chưa hồi hồn, nhớ hết thảy mọi thứ mình nhìn thấy trong mơ. Là mơ? Hay là những việc từng phát sinh trong quá khứ? Mảnh ký ức từng chút từng chút hiện lên trong đầu. Ký ức trước 5 tuổi Đường Minh Hề cho rằng đã quên chợt chảy vào đầu như nước biển. Từ câu chuyện Đường Vân kể hằng đêm trước khi ngủ, lúc cha mẹ chưa đổ vỡ dắt cậu vào nhà trẻ, đồ chơi làm bằng đường của ông nội, khóa bình an bà nội cho………. Đường Minh Hề cứng đờ như ngẩn người, giống như không tin nổi. Hóa ra cậu cho rằng là ký ức nguyên chủ, thật ra là ký ức của mình chậm rãi khôi phục. Hóa ra loại chuyện có xác suất nhỏ như vậy, lại trúng cậu! Hóa ra cậu mới là Đường Minh Hề. Hóa ra mình thế mà lại không phải lần đầu tiên xuyên qua?! Năm 5 tuổi đã xuyên qua một lần! Giờ xuyên qua chẳng qua chỉ là về lại thân thể của mình mà thôi?! Từ từ Hóa ra diện mạo “Mỹ nữ” này mới là của mình sao TvT!!!! Cậu vẫn luôn cho rằng ngoại hình của mình vốn dĩ anh tuấn phi phàm, hơn nữa luôn lấy làm tự hào TvT!!! Đường Tiểu Hề, trọng điểm sai hoàn toàn rồi. Bất quá, Đường Minh Hề nhớ tới khối ngọc xin từ chùa Linh Phúc của mình. Xem ra mình không đổ oan cho nó, ngọc này quả thật có thể trừ tà. Đường Minh Hề nhớ rõ một ngày mình trở về kia, đúng là tên tu hú chiếm tổ đeo khối ngọc lần đầu tiên. Vậy cái tà này, hóa ra không phải mình, mà là hắn …… Bảo sao mình đang êm đẹp không gây họa, không giật điện lại xuyên qua. Hóa ra là bị triệu hoán trở về Nhưng mà. Còn may, còn may cậu đã trở lại. Còn may cậu và Diệp Hành gặp gỡ nhau không tính là muộn. Đôi tay của cậu hơi ngừng, sau đó gắt gao ôm lấy Diệp Hành. Một đêm dài ở chùa Linh Phước, buổi tối qua đi, đường chân trời chậm rãi mọc lên. Cùng với mặt trời, Đường Minh Hề hiếm khi dậy sớm, đẩy cửa phòng ra. Trong viện, Đường Vân đã xử lý mọi chuyện xong xuôi, chuẩn bị quay về nhà cũ của Đường gia. Diệp Hành cũng chờ cậu từ sớm, trước đó giống như đang bàn luận gì đó với Đường Vân, khẳng định là chuyện kinh doanh cậu nghe không hiểu. Theo ánh bình minh rải lên mặt đất, Đường Vân chú ý tới cậu, nhoẻn miệng cười. Tâm tình Đường Minh Hề cực kỳ tốt, duỗi người, chạy về phía Đường Vân. “Anh!” Đến nỗi Diệp Hành? Hì hì. Chồng để kêu lén thôi. Tác giả có lời muốn nói Gọi, buổi tối gọi một tiếng ở trên giường là đủ! Toàn văn đến đây liền kết thúc ~ viết đến chỗ này cũng cảm thán rất nhiều, lại viết xong một quyển tiểu thuyết, rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngẫm lại vẫn là không nói, nói nhiều làm ra vẻ, có chút luyến tiếc Diệp ca và Tiểu Hề! Bất quá tuy đã viết xong, nhưng cuộc sống của họ vẫn đang tiếp diễn! Có duyên phận thì hy vọng quyển tiểu thuyết tiếp theo cũng có thể nhìn thấy mọi người! Xem tôi nỗ lực mỗi ngày 5 giờ như vậy, cho tôi cái năm sao khen ngợi đi TvT!! Chương trước Mục lục Chương sau
Chương 74 Mị phấn* *Mị phấn dùng để chỉ những người nổi tiếng luôn giữ tư thế rất thấp và chiều lòng người hâm mộ một cách mù quáng. Đường Minh Hề chỉ đem lời nói của Đường Vân coi như gió thoảng bên tai, thu mua Cụ Thuận? Cụ Thuận cũng không phải là cái công ty nhỏ bé gì, ngay cả khi muốn thu mua đi chăng nữa cũng phải bỏ ra công sức rất lớn. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, nháo ra chuyện lớn như vậy, Đường Minh Hề căn bản không muốn tiếp tục đi làm ở Cụ Thuận nữa! Vô nghĩa, cậu cũng muốn thể diện được chưa, Đường Minh Hề không muốn vào thời điểm đi làm ở công ty lại bị người khác vây xem. Ai biết được, chuyện thu mua Cụ Thuận đột nhiên lại bị Đường Vân nghĩ ra chứ. Đường Minh Hề liền phát ngốc trong chốc lát, Đường Vân lo lắng mà lầu bà lầu bầu “Tiểu Hề ở bên này vẫn phải có một ít tài sản của chính mình thì sẽ tương đối tốt hơn.” ? Tôi thật sự không cần đâu anh à, dù gì thì tiền của anh cũng chính là tiền của tôi mà. Tiền của anh tôi cũng tiêu không hết được đâu Đường Vân sờ sờ đầu của Đường Minh Hề “Rốt cuộc thì anh cũng không thể ngay ngốc tại Vân Kinh được, không thể giống như trước nữa, một khi Tiểu Hề có chuyện đều sẽ kịp thời đuổi tới. Hơn nữa tương lai em cũng muốn lưu tại Vân Kinh, nhà của chúng ta căn cơ đều ở phương nam, bắc thượng bên này tuy rằng có chút lực ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc cũng không bằng nhà của chính mình.” Đường Minh Hề không nghĩ tới Đường Vân lại suy xét xa đến như vậy, tuy rằng nói thế có điểm ngượng ngùng, nhưng vì để đánh mất ý niệm của Đường Vân, Đường Minh Hề rối rắm nói “Không phải còn có Diệp Hành sao.” “Chính vì có Tiểu Diệp nên anh mới lo lắng.” Đường Vân thở dài “ Anh trai sợ sau khi Tiểu Hề đến Diệp sẽ bị khi dễ.” Từ từ. Đường Minh Hề vừa rồi cảm thấy bầu không khí trong phòng có điểm kỳ quái. Loại không khí tâm sự thái quá của mẹ trước khi con mình xuất giá này là cái quỷ gì thế?? Đường Minh Hề té xỉu. Chẳng lẽ Đường Vân vừa mới lo lắng nửa ngày, là lo lắng cho “Của hồi môn” của mình không đủ sẽ bị người ta coi khinh hay sao? Anh à, đây là thế kỷ 21 rồi!! Anh đang sống ở thời đại nào thế!!! Đường Minh Hề bị đồ vật chính mình vừa nghĩ ra bổ não, vội vàng thuần thục mà từ trên mặt đất bò dậy, ngồi ở bên người Đường Vân làm nũng. Thuận tiện nói sang chuyện khác . “ Anh, anh vừa rồi cùng Diệp Hành nói gì đó?” Ha hả, không phải là cậu lòng dạ hẹp hòi đâu. Cậu chỉ là tò mò vì sao Đường Vân ngay từ đầu không gặp chính mình, ngược lại lại chạy gặp Diệp Hành làm gì. Đường Vân nở nụ cười “Chúng ta cái gì cũng chưa nói.” ? Vậy hai người ở thư phòng ngồi không sao. Đường Minh Hề ngẩn ra, lập tức lấy lại tinh thần. Cậu còn tưởng rằng anh trai cậu cùng Diệp Hành thật sự có thứ gì muốn thương lượng, kết quả chính là cố ý đem chính mình để ở ngoài cửa, chờ cậu chủ động cắn câu tốt lắm, Diệp Tiểu Hành. Cậu thành công đem tôi chọc giận rồi đó Đường Vân lần này tới Vân Kinh cũng là bớt được chút thời giờ bên trong lịch trình bận rộn, chỉ tính toán ở lại hai ba ngày, xử lý xong sự tình của Đường Minh Hề liền đi. Đường Minh Hề cùng anh mình cửu biệt gặp lại, đương nhiên muốn cùng anh trai nói chuyện trong chốc lát. Vì thế khi tới buổi tối, Đường Minh Hề mới lưu luyến không rời mà tiễn Đường Vân đi. Xoay người, vừa lúc thấy Diệp Hành đang dựa vào trước đài. Hắn không biết khi nào đã đi thay bộ quần áo ở nhà. Cả người có vẻ thanh tuấn lại ôn nhu. . Đường Minh Hề còn nhớ rõ mối thù buổi sáng, cho nên không chủ động cùng Diệp Hành nói chuyện. Giây tiếp theo, Diệp Hành mở miệng. “Buổi tối muốn ăn gì?” Đường Minh Hề “Tôi buổi tối phải đi về.” Cẩu nam nhân, đừng có cho rằng tôi sẽ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy cùng cậu về nhà Diệp Hành không dự đoán được Đường Minh Hề còn muốn trở về, nhẫn nại tính tình nói một câu “Hiện tại trở về không an toàn cho lắm.” Rốt cuộc thì sự tình ban ngày hôm nay lên men quá lớn, tin tức cá nhân của Đường Minh Hề đều đã được thu thập và đưa lên trên mạng, tuy rằng hot search đã bị triệt, nhưng khó tránh khỏi sẽ có mấy tên biến thái tới cung quanh nhà cậu nằm vùng. Đường Minh Hề nghĩ thầm, tôi đương nhiên biết, cậu không biết nói nhiều thêm hai câu để cầu xin tôi lưu lại sao “Hơn nữa.” Diệp Hành chuyển đề tài “Tôi xem như hôm nay đã gặp qua gia đình.” Đường Minh Hề ? Diệp Hành thong thả ung dung nói “Nhị công tử vẫn không muốn cho tôi một cái danh phận sao.” “……” Đường Minh Hề vẻ mặt tê liệt nói “Cái này mà gọi là gặp qua gia đình?” Thật là thái quá, có ai đi gặp phụ huynh lại bảo phụ huynh đích thân tới nhà của mình không? Mở họp phụ huynh à “Tôi cần phải nhắc nhở cậu một câu.” Đường Minh Hề ngồi ở trên sô pha “Tôi còn chưa định đáp ứng cậu đâu, cho nên cậu không cần được một tấc lại muốn tiến một thước.” Thủ đoạn theo đuổi người khác của cẩu nam nhân cũng quá cùi bắp, Đường Minh Hề căn bản không muốn để ý đến hắn chút nào! Sau khi cậu ngồi xuống liền lấy di động ra muốn lướt Weibo. Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại Nhưng nhớ tới một màn tinh phong huyết vũ trên Weibo, Đường Minh Hề lại có một chút do dự. Cuối cùng, vẫn nhịn không được click mở. Khẽ lặng lẽ, híp mắt xem. Trái với những gì mà Đường Minh Hề tưởng tượng, cậu một buổi trưa không lên mạng, tất cả hướng gió trên Weibo đã thay đổi. Tên của Đường Minh Hề xuất hiện trên hot search, ngược lại là đề tài Quyển Nội Bát Quái cùng quấy rối tình dục tại nơi làm việc đang đứng đầu bảng. Sau khi làm mới một lần, fans Weibo của chính mình cư nhiên tăng lên mười mấy vạn! Cả đời trước cùng đời này của Đường Minh Hề cũng không có nhiều người hâm mộ đến như vậy, tất cả sẽ không là tới mắng tôi đó chứ? Cậu do do dự dự click mở tin nhắn, thấy được một mảnh “Lão bà, em có ở đó không, cho anh một cơ hội.” “Tôi suy nghĩ một chút tôi không có gì xứng đôi với anh, chỉ có tự tin mới xứng đôi với anh.” “Trước đây tôi bởi vì không biết tình huống cụ thể cùng trào lưu bịa đặt trên Weibo, tuy rằng chỉ có chính mình tôi biết, nhưng vẫn quyết định cùng anh nói lời xin lỗi, thực xin lỗi.” “Lão bà, em có ở đó không, đang ăn cơm sao? Ăn cái gì thế?” “Lão bà cùng tôi ở bên nhau đi, tôi sẽ vay hai mươi tệ để nuôi em, còn Cậu Bé Bọt Biển sẽ trả lại.” “……” Nguyên lai là dựa vào cái Weibo mà Đường Minh Hề chuyển phát cho Quyển Nội Bát Quái kia, rất nhiều người đã theo đó tìm được đến đây. Lại thấy được bị account marketing điên cuồng chuyển phát, ảnh chụp thời trẻ của Đường Minh Hề, nháy mắt phản chiến trở thành người hâm mộ của cậu. Tiểu thiếu gia vừa có nhan sắc vừa có tiền bạc. Ai mà không hứng thú cơ chứ? Nhìn tin nhắn một mảnh lão bà, Đường Minh Hề chấm hỏi đầy đầu. Vừa định tắt giao diện, kết quả đã bị Diệp Hành vừa vặn bắt được. …… …… Đối với chuyện Diệp Hành bước đi mà không phát ra tiếng động này, Đường Minh Hề đã sớm quen. Hơn nữa cậu chột dạ cái gì, cũng không phải cậu chạy tới gọi người khác là lão công?! Biểu tình của Diệp Hành tuy rằng nhàn nhạt mà, nhưng lông mày lại hơi hơi nhăn vào. “Loại tin tức rác rưởi này, về sau chỉ cần chặn đi là được.” “Cái gì gọi là rác rưởi tin tức.” Đường Minh Hề còn rất đắc ý, “Đây đều là fans mới của tôi.” Diệp Hành “Fans gọi anh là lão bà?” Quên đi, cái tiểu cương thi bò ra từ Thanh triều như cậu ta căn bản không hiểu đâu. Trên internet đầu năm nay, “Lão bà” là một cái xưng hô tương tự như “Tiểu ca ca”! Đường Minh Hề làm lơ. Ai biết Diệp Hành trầm mặc trong chớp mắt, lại mở miệng “Tôi cảm thấy gọi như vậy không tốt cho lắm.” “Có gì không tốt chứ.” Đường Minh Hề một bên xem bình luận phía dưới Weibo của chính mình, một bên trả lời. “Dù gì thì.” Diệp Hành bỗng nhiên ghé sát vào cậu “Tôi còn chưa được gọi như thế.” Đường Minh Hề chợt cảm giác được hô hấp của Diệp Hành càng ngày càng gần. Mới phát giác khoảng cách hiện tại giữa hai người bọn họ đã phi thường nguy hiểm, vượt qua phạm vi an toàn trong lòng bản thân. Trong biệt thự Nặc Đại, chỉ còn lại có hai người bọn họ đang nằm trên sô pha. Bên ngoài không biết khi nào đã nổi lên tuyết nhỏ, rõ ràng biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, nhưng đột nhiên lại an tĩnh đáng sợ. Nhịp tim của Đường Minh Hề chậm rãi tăng tốc. Cậu nhấp môi “Ừm, cùng tôi có quan hệ gì sao.” Đại khái cảm thấy Diệp Hành thật sự dựa vào quá gần, Đường Minh Hề buông di động, hai tay đem hắn đẩy xa. “Còn có, thời điểm cậu nói chuyện cũng không cần dựa vào tôi gần như vậy, tôi không bị điếc, có thể nghe thấy.” Bên tai của Đường Minh Hề đỏ lên, đầu ong ong, sau khi đẩy ra Diệp Hành lại luống cuống tay chân cầm lên di động. Chỉ là lúc này đây, cậu cũng không biết bản thân đang lướt đến nội dung gì. – Vì để bảo đảm an toàn cho Đường Minh Hề, thời điểm buổi tối cậu cũng không trở về phòng thuê. Chỉ ở trong phòng ngủ chính của biệt thự. Không sai, phòng ngủ chính. Đường nhị công tử đã tính cho dù chỉ ngủ lại cũng tuyệt đối không ngủ tại phòng ngủ phụ Vì thế, chủ nhân biệt thự, Diệp Tiểu Hành, đành phải tạm ngủ trong phòng cho khách. Đường Minh Hề ngâm mình trong phòng tắm rộng rãi và sáng sủa, điều khiển từ xa mở ra cửa sổ sát đất, còn có thể thưởng thức non sông tươi đẹp bên ngoài. Đã lâu không trở về cuộc sống sinh hoạt thoải mái này, Đường Minh Hề thích ứng phi thường nhanh chóng. Dù gì thì cậu vốn dĩ chính là xa xỉ như vậy Ước chừng ngâm mình trong một giờ, cậu mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy. Mặc vào bộ đồ ngủ bằng lụa băng, bước lên tấm thảm bảy hoặc tám mươi nghìn đô la một mét vuông đi ra phòng tắm. Thời điểm đi ngang qua đài tắm rửa, bỗng nhiên cảm thấy chiếc gương này thực quen mắt. Bước chân của Đường Minh Hề dừng lại một chút, lập tức nhớ tới chiếc gương này đã ở nơi nào nhìn thấy qua. Đây không phải là chiếc gương mà một vị sắc tình nam chủ nào đó tự chụp bức ảnh rồi gửi cho mình sao Nhớ tới cái loại ảnh chụp này, gương mặt mới hạ nhiệt độ từ trong phòng tắm bước ra như Đường Minh Hề, giờ phút này lại không khỏi bốc lên cao thêm vài độ. Đường Minh Hề lắc lắc đầu, đem ảnh chụp phát lại của Diệp Hành từ trong đầu xóa bỏ. Nhớ tới áo khoác của chính mình còn lưu tại cái phòng ngủ phụ kia của Diệp Hành, vì thế không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp đẩy ra của của phòng ngủ phụ ra. Kết quả, vừa ngẩng đầu, liền thấy Diệp Hành chỉ vây quanh một cái khăn tắm, đứng ở phía trước máy cà phê nấu cà phê. Dường như nghe được động tĩnh mở cửa, Diệp Hành cũng theo bản năng nhìn qua. Hai mắt đối nhau. Đường Minh Hề dừng lại. …… …… Vì! Cái! Gì! Lại! Không! Mặc! Quần! Áo! Đại não của Đường Minh Hề oanh một chút bùng cháy, trống rỗng. Trong phòng tràn ngập một cỗ trầm mặc quỷ dị. Diệp Hành thực mau phản ứng lại, nhướng mày “Anh mặt đỏ.” Đường Minh Hề lấy lại tinh thần, lập tức giảo biện “Mới vừa tắm rửa xong, có chút nóng!” Tầm mắt rõ ràng không dám dừng ở trên người Diệp Hành. Nói thực ra, dáng người cùng khuôn mặt của Diệp Hành cũng chưa đến mức quá tuyệt mĩ. Tuy rằng trời sinh một đôi mắt đào hoa, nhưng diện mạo lại không thuộc về mạnh mẽ, dùng một câu mạo phạm mà nói, thì khuôn mặt này hoàn toàn phù hợp với một câu trà xanh thanh thuần, đẹp mà không ra vẻ chút nào, giữa mày đều lộ ra một cỗ lạnh lùng. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất cho việc Đường Minh Hề vẫn luôn có thể chịu đựng được lời âu yếm đến quê mùa của nam chủ, khuôn mặt vừa thuần khiết lại trắng nõn, trà xanh bốn phía, lời âu yếm quê mùa ấy khi nói ra đều sẽ trở nên khả khả ái ái làm sao! Aiya, khi còn nhỏ còn càng đáng yêu dễ thương hơn một chút, hiện tại sau khi trưởng thành da mặt lại trở nên quá dày . Đương nhiên, cậu sẽ không thừa nhận “Có việc gì sao?” Diệp Hành đáp lại một câu. “Tôi tới lấy áo khoác của tôi.” Cậu dừng lại, tựa hồ rất khó chịu đựng việc đối thoại như vậy với hình ảnh bán khỏa thân của nam chủ. Hít sâu một hơi “ Cậu có thể mặc một kiện quần áo vào hay không.” “Vì sao lại phải mặc.” “ Cậu, cậu hiện tại không phải là một mình ở nhà, đi tới đi lui như vậy, thực ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố.” “Đường Minh Hề.” Thanh âm của Diệp Hành mang theo một chút bỡn cợt “Anh yêu cầu tôi nói cho anh không, nơi này là phòng của tôi.” “……” “Là anh không hề chào hỏi, xông tới.” “.” “Tôi có phải hẳn là nên thu của anh một chút giải thưởng hay không.” “?” Đường Minh Hề ngẩng đầu, bỗng nhiên có điểm không hiểu một câu cuối cùng của Diệp Hành. Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại Kết quả giây tiếp theo, Diệp Hành liền bưng cà phê lên uống một ngụm, thong thả ung dung nói “Dù gì thì, công việc buôn bán của sắc tình nam chủ đầu năm nay cũng không được tốt cho lắm.” “……” Vì cái gì tên cẩu nam nhân này còn nhớ rõ cái tên này không biết. Diệp Hành bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, cười nhẹ “Cái hành vi này của tôi có tính là tư liên* không?” *Tư liên Những người hâm mộ tư liên là những người hâm mộ được kết nối một cách riêng tư. Các hiệp hội tư nhân nói chung có thể được phân thành hai loại. Loại thứ nhất liên quan đến các quy định cấm yêu, chẳng hạn như bí mật duy trì mối quan hệ thầm kín với XX, chẳng hạn như mối quan hệ lãng mạn, và loại thứ hai là kết nối riêng tư với người hâm mộ và yêu cầu người hâm mộ giúp đỡ, nâng cao sự nổi tiếng cho bản thân, chẳng hạn như vượt qua các phiếu bầu cho cuộc tổng tuyển cử, ủng hộ các nữ thần sân khấu nổi tiếng, “……” Đường Minh Hề giữa mày giật giật, chấn kinh. Trăm triệu không nghĩ tới, Diệp Hành thế mà lại còn biết cái từ “Tư liên” này. Sẽ không lén lút lướt Internet sau lưng cậu chứ? Loại đồ cổ Thanh triều khai quật được này cũng học cách lên mạng sao?! “Anh giống như đối với việc tôi biết ý tứ của cái từ tư liên này thực vô cùng kinh ngạc.” “Vô nghĩa.” Đường Minh Hề tận dụng hết khả năng bình tĩnh mà mở miệng “Cậu từ chỗ nào học được cái từ này thế? Không đúng, cậu học cái này để làm gì?” Kỳ thật Diệp Hành chỉ là ngẫu nhiên từ người em họ xa của mình nghe được. “Không phải có người chê tôi quê mùa sao.” Diệp Hành thanh âm lười nhác “Tôi không phải đang nỗ lực học tập, thay đổi chính mình ư.” “…… Trước kia như thế nào không thấy cậu có động lực như vậy . ” Diệp Hành cười nhạo, có vài phần âm dương quái khí chua lòm “Đó là bởi vì trước kia cũng không có nhiều người gọi lão bà của tôi là lão bà như vậy.” Diệp Tiểu Hành, cậu là người có lòng dạ hẹp hòi vô địch sao Đến bây giờ còn nhớ rõ sự tình buổi chiều trên Weibo “Tôi còn không thể cố gắng chôn sống cái nguy cơ này sao.” …… …… Cứu mạng với. Nói chuyện còn không phải vẫn quê mùa như vậy sao?! Chỉ là, bên tai của Đường Minh Hề vẫn đang đỏ hồng muốn mệnh. Cầm lên áo khoác của chính mình, dường như trốn về phòng ngủ chính. Một lúc lâu sau, nhiệt độ trên mặt mới chậm rãi giảm xuống. Vừa thấy thời gian, đã 11 giờ tối. Đường Minh Hề dính vào giường lớn mềm mại liền mơ màng sắp ngủ. Bởi vì nhận được quá nhiều lời xúc phạm từ lời xác minh của bạn bè, nên hôm nay cậu cũng chưa dám mở ra WeChat. Hiện tại vừa mở ra, thế mà lại có hơn một ngàn tin nhắn. Đại bộ phận vẫn là lời xác minh của bạn bè, có xin lỗi, có thổ lộ, còn có thiệt tình thực lòng nói muốn thêm cậu làm bạn tốt. Đường Minh Hề phớt lờ mọi thứ. Chuyển sang giao diện chuyện phiếm, cũng có mấy trăm tin nhắn. Bao gồm Lý Hiểu Vi cùng Tiểu Cầm phát tới, Đường Minh Hề thật sự quá mệt mỏi, sau khi ở trong WeChat báo bình an liền không trả lời tiếp nữa. Cậu đi xuống kéo nửa ngày cũng chưa kéo đến số WeChat của Diệp Hành, Đường Minh Hề trực tiếp tìm tòi tên của hắn, do dự một chút, sau đó thêm vào phía trên. Chỉ là vì để tiện nói chuyện phiếm mà thôi Buổi tối 12 giờ, khi Diệp Hành đang cứng nhắc xử lý xong một cái văn kiện ký tên cuối cùng, di động liền ong ong chấn động một chút. Hắn click mở thấy, là tin tức mà Đường Minh Hề phát tới. 【 Đối phương hướng bạn chuyển khoản 8000 tệ.】 【. 】 Diệp Hành trả lời 【? 】 Đường Minh Hề 【Phần thưởng . 】 Diệp Hành cười nhạo. Hắn nghiêm túc mà trả lời 【 Đây là một tháng tiền lương của anh sao. 】 Đường Minh Hề 【……】 Diệp Tiểu Hành, chỉ cần cho cậu một chút màu sắc cậu liền mở phường nhuộm luôn sao! Đường Minh Hề suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên đáp trả cái gì, sau khi đem điện thoại buông xuống liền chuẩn bị đi ngủ. Tuy rằng cậu đã nhìn nam chủ, nhưng cậu cũng đưa tiền! Không tính là ăn quỵt! Ai biết được, di động lại chấn động một chút. Tin tức của Diệp Hành phát lại, tựa hồ là đem sự không trả lời của cậu coi thành mặc nhận. 【 Xem ra thật sự là một tháng tiền lương của anh. 】 【 Tôi đây có thể lý giải, anh đối với dáng người của tôi rất vừa lòng hay không? 】 …… …… Đi tìm chết đi, cẩu nam chủ Một tháng tiền lương của tôi so với 8000 tệ thì cao hơn rất nhiều được chưa, đừng xem thường người khác Diệp Hành 【Tiêu dùng có chừng mực, đừng mù quáng đuổi theo thần tượng làm gì. 】 Đường Minh Hề 【……】 【 Trả tiền đi 】 【 Thoát fans 】 Diệp Hành 【 Một khi bán ra, không hề đổi trả. 】 Diệp Hành 【 Tuy nhiên, vì mị phấn*, tôi có thể lại đây làm anh xem thứ khác Đậu nành thẹn thùng 】 Chương trước Mục lục Chương sau
Niên hạ, đô thị tình duyên, hào môn thế gia, xuyên sách, thâm trầm bệnh kiều chó dữ công X không có tim không có phổi yên vui phái Đại tiểu thư thụ, có truy thê nơi hỏa táng Tích phân 1,621,089,024 Nguồn Tấn Giang . ๖ۣۜHưởng thọ theo sổ tử thần Hoàn 87 tuổi + 1 lần chết lâm sàn . ๖ۣۜNhử mồi Đường Minh Hề xuyên qua đến một quyển phế vật nam chủ nghịch tập trong tiểu thuyết, thành nam chủ vợ cả Trong tiểu thuyết, vì nhục nhã nam chủ, vợ cả mọi cách dằn vặt hắn, đánh đập hắn, cuối cùng bị nam chủ bẻ gẫy tay chân, ném vào biển rộng, vạn cá mập cắn xé Xuyên việt tới Đường Minh Hề ... Đương nhiên là dành thời gian ôm nam chủ cái đùi lớn a! Đối xử tốt với hắn, cho hắn ăn, đưa hắn xuyên, trở thành trong lòng hắn bạch nguyệt quang! Nhưng mà "Bẩm báo Đường ít, Diệp Hành đã kinh tại bão tuyết bên trong quỳ một ngày một đêm rồi!" "Bẩm báo Đường ít, Diệp Hành đã bị treo ở cửa ba ngày ba đêm!" "Bẩm báo Đường ít, Diệp Hành liền đi gặp Đường Nặc cái kia tiểu con đĩ ti tiện rồi!" ta thật sự không có cách nào cứu chữa à Văn án nhị Thanh La vịnh thượng, Đường Minh Hề cùng Đường Nặc đồng thời bị bắt cóc Cướp bóc thương chỉ vào Đường Minh Hề, phía sau là vách đá vạn trượng, biển sâu vòng xoáy "Diệp thiếu, thê tử cùng tình nhân, chọn một cái đi." Đường Minh Hề đôi môi run rẩy Diệp Hành, ta không biết bơi. Diệp Hành xốc mí mắt, hờ hững Đường Nặc, lại đây. Liếc mắt một cái cũng không có nhìn hắn. Đường Minh Hề mất đi hết cả niềm tin, thả người nhảy xuống vách núi, chôn thây bi
tôi thật sự không muốn làm nhân vật phản diện